Trong cuộc sống chúng ta gặp rất nhiều việc xảy ra trước mắt, những việc đó có việc có thể gây nguy hiểm cho người khác nhưng phần lớn chúng ta sẽ nghĩ "nó không phải việc của mình và nếu không ảnh hưởng đến mình" thì sẽ không làm hay bỏ qua, mặc kệ nó diễn ra. Câu chuyện tôi kể dưới đây tương tự như vậy và có một người thợ điện tốt bụng đã đánh thức sự vô cảm của tôi.
Một ngày trời nắng, tôi đi trên xe từ Trà Cổ - Quảng Ninh về Hà Nội. Đến đoạn Ba Chẽ, nơi có nhiều khúc cua ngoằn ngoèo, xe khách chở tôi bị bật cốp hông xe, làm rơi khoảng 5 hộp gạch men ốp sàn xuống đường (hàng ký gửi vận chuyển). Hậu quả là 1 xe Mitsubisi đi ngược chiều lao ngay vào đống gạch đó. Chiếc Mitsubisinổ lốp trước, gạch men vỡ vụn, bắn tứ tung ra khắp đoạn đường dài khoảng 100m.
Xe khách phải dừng lại để xử lý vụ tai nạn với xe Mitsubisi kia. Cũng may là không có thiệt hại về người. Toàn bộ hành khách trên xe được chủ xe mời xuống xe nghỉ ngơi ven đường để họ đi giải quyết hậu quả.
Chúng tôi xuống xe, mọi người tò mò, không biết chuyện gì xảy ra nên tôi và một số vị khách nữa tiến tới chỗ xe Mitsubisi kia nắm tình hình. Sau đó, chúng tôi trở lại chỗ xe khách, nói chuyện và bàn tán về sự việc vừa xảy ra.
Chúng tôi đi qua đoạn đường có gạch vỡ và không hề để ý đến những mảnh gạch tung tóe trên đường.
Sau khi về xe được một lúc, tôi nhìn lại và thấy một người mặc áo màu vàng như là một anh thợ điện đang lúi húi quét dọn những mẩu gạch vụn.
Anh thợ điện và nam thanh niên lúi húi quét dọn những mẩu gạch vỡ trên khúc cua giữa trưa nắng.
Tôi nói với mọi người đi cùng xe về việc có người đang quét dọn. Mọi người"ê, ô" về việc gạch vỡ vụn như vậy, tại đúng khúc cua, mặt đường nhựa nhẵn mịn sẽ dễ gây nguy hiểm cho người đi đường. Tôi tự hỏi: Không biết anh thợ kia đi qua, thấy như vậy rồi tự quét hay là chủ xe khách thuê anh ta quét? Mọi người điđường chỉ quay lại nhìn chứ cũng không mảy may quan tâm lắm, chỉ nói cho qua chuyện.
Tôi bảo mấy người đi cùng xe: Hay là các cô chú anh chị với cháu xúm lại quét với anh thợ điện kia cho nhanh, trời nắng nóng, lại đúng khúc cua khá nguy hiểm, người thì quét, người thì trông chừng xe chạy tới? Mọi người vẫn ra vẻ làm ngơ, tôi chạy ngay ra ven đường bẻ những cành cây dại, nắm lại thành cái chổi rồi đi đến chỗ anh thợ điện.
Anh thợ điện khoảng 35 tuổi, dáng hơi béo, nhìn khá hiền lành phúc hậu, đi chiếc xe Wave Alpha đã cũ. Tôi hỏi anh: "Chủ xe thuê anh quét hay tự anh thấy nguy hiểm thì quét vậy ạ?". Anh ấy lau mồ hôi và trả lời: "Anh đi qua đường, thấy nguy hiểm thì quét thôi". Tôi bảo: "Vâng, để em quét chung với anh cho nhanh".
Khoảng 2 phút sau, một cậu thanh niên khoảng 20 tuổi, dáng giống sinh viên và cũng là hành khách đi cùng xe với tôi, cũng tiến lại chỗ chúng tôi cùng quét dọn. Lúc đó khoảng 10h30 sáng, trời nắng to, mồ hôi vã ra như tắm, mệt nhưng chúng tôi cố quét cho nhanh, vừa quét vừa trông chừng xe cho nhau. Sau khi quét được gần hết (còn khoảng 20m nữa) chủ xe khách đã giải quyết xong với chủ xe Mitsubisi trở về. Họ thấy chúng tôi quét nhưng tỏ vẻ làm ngơ, trong khi chính họ là người gây ra. Họ giục: "2 anh kia nhanh lên xe còn chạy". Chúng tôi cố quét thêm được một ít nữa thì họ giục quá, tôi đành bảo anh thợ điện:"Thôi anh cố gắng làm nốt nhé, họ giục quá. Người tốt như anh hiếm lắm".
Độc giả mô tả lại sự việc. Anh rất tiếc khi phải để người thợ điện phải quét dọn một mình chỗ gạch vụn còn lại.
Tôi chạy nhanh về phía xe khách, lấy chai nước lạnh xuống, để lại trên cột mốc đường cho anh thợ điện rồi ra hiệu cho anh biết như một sự chia sẻ vất vả với anh. Tôi cũng là người hay đi giúp đỡ người khác nhưng trong một số trường hợp tôi lại chưa nghĩ ra ngay để kịp thời giải quyết tình huống. Tôi kể lại câu chuyệnnày, mong mọi người đọc sẽ có sự đồng cảm và nếu gặp tình huống tương tự thì có thể ra tay làm những việc có ích.
Theo Tin tức